Dạ khúc Lặng lẽ Tôi nhìn bóng tôi Đêm bồi hồi Không trăng, không gió Ngẫm mình với bóng đèn đêm trước ngõ Cô đơn! Cống hiến mình cho đến hết tủi hờn Như những con thiêu thân đốt mình đến chết, Đêm hết Tàn đêm Ta với ta, với chiếc bóng mềm, Quằn quại trong ly cà phê đắng Hình như rằng cuộc đời là quá ngắn Hình như rằng cuộc tình là mông lung. Ta ví ta như chiếc bóng lạnh lùng, Không biết yêu, Không biết thương, oán, hận. Ta ví ta như con đò lận đận Đi tìm hoài không được bến thương yêu. Vớt lại chút sót chiều Ta thắp lên cho đêm sáng hơn một ít Đôi trai gái ngoài kia không hề biết Rồi sẽ có một ngày, Họ sẽ không còn là của nhau.