Nơi lối cũ, tình xưa, ký ức nhạt Nghe cơn lá rơi xao xác, não nùng Trên cành cây có con chim hỷ thước Chưa thấy hình đã mất hút … rưng rưng Con xa quê thuở lưng chừng đôi tám Gió cuộn tình gom nỗi nhớ, nỗi thương Gót chân quê ươm cát bùn lem lấm Gánh câu ru theo khắp nẻo dặm trường Nay con về thăm ngõ nhớ, đường yêu Khói loang loang bạc màu sơn ký ức Đường hoa xoan tím một chiều vắng lặng Con ngủ mơ: đôi cánh trắng nâng diều Gặp bạn bè, nhìn nhau cười hóm hỉnh Kể chuyện ai hái trộm trái cam, xoài Nhắc bạn mình: "Này! Cái quần thủng lỗ..." Thế cười: "Ồ… thương quá thuở choai choai!" Bấy giờ bọn trẻ con tuổi một, hai Còn bập bẹ lời thầy u, ba má Ngoài trời xanh, se sẻ kêu ra rả Tiếng véo von chiêm chiếp vang rất dài Bịn rịn chia tay, hẹn gặp mấy mai Ấy rồi đi lại xa nhau biền biệt... Ơi quê hương, bạn xưa đâu? Tha thiết… Tiếng ru hời còn vẳng mãi khôn nguôi Ôi quê hương, đã bao năm ly biệt Bóng trăng xanh không soi hết đời người Nay con về phủ mình bên đất mẹ Mắt con mờ, tóc con hóa bạc phơ Quê hương ơi, trời trong đã chuyển úa Và hồn con hóa thuở chưa nên hình...