CA DAO Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune là người Việt, sanh đẻ ở nước Lào. Quê quán ba mẹ ở làng Diệc, tỉnh Thái Bình, Việt Nam. Tác giả đã viết nhiều tác phẩm như: thơ, ca dao, truyện ma,... Thời gian sáng tác câu ca dao: năm 2016 Ca dao (1) Ai mơ theo chuyến đò đưa Ai ngồi mơ mộng chờ mưa không mùa Ai treo mây khói chập chừng Ai ngăn cơn gió giữa chừng đường đi Ai khơi chuyện cũ ngày qua Để cho con mắt qua mùa vẫn cay Ai dạy mèo ị giấu phân Ai dạy kiếp rắn không chân biết bò Bông hoa đẹp sắc khắp rừng Lòng người không đẹp xin đừng phấn son Bên kia đêm tối trời đen Bóng ai thắp nến gọi hồn anh qua Bông hoa đưa sắc đưa mùi Tuồng đời trao tặng đôi lời nhỏ to Bao giờ sông cạn biển khô Để anh đi bộ khỏi chờ đò ngang Bông hoa trò chuyện bàn nhau Hãm xuân ở lại đừng cho xuân về Bầu trời ai vẽ mà xanh Ai đâu ngồi đắp cho thành núi cao
Ca dao (2) Bao giờ chanh ngọt miá chua Bao giờ cây chuối trời cho mọc cành Bến sông ai đắp mà bồi Sơn hà ai nặn mà ngồi ngàn năm Bóng người ai nặn mà xinh Bông hoa ai vẽ xuân sang rõ màu Bão mưa ai gợn nguồn cơn Kiếp người ai cũng bao lần gió mưa Cành cây không lá chê mùa Thói đời thì vẫn đổ thừa cho nhau Chó ba năm tạm biệt không quên chủ Voi mười năm xa cách không quên thầy Cây thương một nhánh gửi cành Vợ thương một chút đêm nằm có nhau Công khoe công đẹp múa hay Gái khoe gái đẹp bao vây nhiều chàng Cò khen mình trắng như bông Quạ khen sắc bóng đen nồng đẹp hơn Chuồn chuồn cánh mỏng khoe hình Ánh trăng khoe sắc trong lành đêm khuya
Ca dao (3) Chim nào không vỗ cánh bay Người nào không vỗ bàn tay lúc mừng Cọp dữ còn chẳng ăn con Kiếp người có thể tham mòn giết nhau Kiếp chim ai dạy cho bay Kiếp gà ai dạy đúng ngày gáy đêm Cây khoe cây đẹp tại bông Người khoe người đẹp tại hồng phấn son Che dù thì nhớ ơn dù Gặp người đừng có quên người khi xa Cua mẹ ngồi dạy cua con Bò thẳng như mẹ bò ngang làm gì Đố ai nắm gió đầy tay Nắm nước thành cục uốn mây thành hình Đố ai tô hết trời xanh Đố ai quét sạch trong lòng kẻ gian Đừng sợ ruộng lúa hao mòn Đến mùa mưa đến vẫn còn như xưa Đường khuya ai thắp bóng trăng Duyên tình ai để lang thang kiếp người
Ca dao (4) Đừng chê đêm tối trời đen Chờ tuần trăng đến rõ em rõ nàng Đường khuya bến vắng ai đi Nếu em bên cạnh đôi khi anh về Ếch còn đi đẻ cõng chồng Kiếp người sao lại bỏ nhau không ngừng Én bay đưa bóng chiều sang Ngồi chờ trăng đẻ đêm buông lại sầu Gà khôn biết trở về chuồng Chim khôn thì biết đêm buông lại về Gà khen lông đẹp gáy hay Cóc khen cóc hát trời chiều đổ mưa Gặp nhau cứ giúp lẫn nhau Đừng quay mặt lại lấy câu ơn tình Giàu sang ai cũng nghe lời Nghèo khổ ai cũng bỏ rơi vệ đường Gửi than thiếu đất trên cành Người than khi thiếu đôi lòng đêm khuya Học nhiều chưa rõ mà hay Từng mùa mưa đổ chẳng đầy biển đông
Ca dao (5) Hoa hồng ngó thấy đẹp tươi Anh kia muốn hái sợ gai hoa hồng Kiến chê mưa đổ ngập nhà Cá chê mưa ít ngập bờ để đi Kiến chê mắt nhỏ như voi Voi trả lời kiến mắt lồi như ma Quen nhau ai vẽ trong lòng Yêu nhau thì cũng để dành cho nhau Lá trôi theo gió thổi đưa Sương rơi phủ trắng theo mùa đông sang Lòng trời trong cõi lòng ta Cả lòng thiên hạ đem ra khỏi lòng Lươn vui trong bãi vũng lầy Trời vui trời thắp ngập đầy ánh sao Mở miệng cho có người thương Mở cửa ra đường cho người nhớ nhung Má hồng không đánh cũng hồng Ai ngồi tô sắc trên lông kiếp gà Ánh trăng dạo bước phố khuya Xuân sang dạo bước hoa về điểm trang
Ca dao (6) Mèo khen mèo giỏi trèo cây Cọp khôn cọp ngồi gốc cây chờ mèo Người than đi mãi chân mòn Cá than cá lội vẩy còn như xưa Nước ghen chẳng ngập hoa sen Người ghen duyên phận hoa ghen sợ tàn Ngày xưa chồng chết để tang Ngày nay chồng chết bán tang mua chồng Nhớ người ngắm nước thay gương Ngắm trăng thay bóng ngắm đường vắng khuya Ngó trăng trong nước vẫn trong Ngó người sao biết trong lòng kẻ gian Người giàu đa số trồng chanh Người nghèo đa số vây quanh bạn bè Ngày xưa duyên nợ vợ chồng Ngày nay ngồi tính từng đồng phụ nhau Ớt nào mà ớt chẳng cay Bóng ai để lại cho say qua mùa Ốc than chẳng ngó thấy trời Cúi mặt ngó đất mà người vẫn ghen
Ca dao (7) Ốc than ăn đất thay cơm Ai hại kiếp ốc chết đêm chết ngày Phật buồn nhiều quá lời than Toàn lời nói dối nói gian là nhiều Qua cầu nhớ vịn thành cầu Vợ chồng thì nhớ vịn nhau cho dài Quả cau khoe trái với trầu Tuồng đời thì cũng khoe giàu khoe sang Quên mùa quên cả hoa cây Đừng quên lời hứa ngày về gặp em Quen người sao biết lòng người Quen trời sao biết lòng trời ra sao Ruột than ruột đói không cơm Vợ khôn than lạnh đốt rơm thay chồng Rắn độc nào có hại con Lòng người tiểu mọn vẫn còn hại nhau Rết khen mình có nhiều chân Gà khen gà có hai chân đủ rồi Rùa đi không sợ nắng mưa Người khôn không sợ bão mưa phủ tràn
Ca dao (8) Rùa than rằng mệt qua đèo Dơi than giấc ngủ xuôi đầu chẳng ngon Sao trời ai thắp từng đêm Bóng ai vẽ mãi bên sông lững lờ Sao anh không vẽ má em Để cho hồng mãi đêm sang khỏi sầu Sắc hoa ngày cũng phai tàn Sắc người thì cũng đêm sang lại mờ Sao anh không ngắm hình em Để cho anh nhớ để em gửi lòng Trời sinh có trắng có đen Duyên tình số phận đừng ghen mà sầu Trời mưa thì cũng có mùa Đường đời thì vẫn cay chua đủ mùi Trâu không răng lại biết nhai cỏ Chó không dạy mà biết giữ nhà Trời xanh ngó mãi vẫn xanh Duyên tình trời cũng để dành cho duyên Trong đêm ngồi mãi đêm dài Trong đêm ngủ mãi mộng dài hơn đêm
Ca dao (9) Trời thương trang điểm bông hoa Một năm mới có một mùa điểm trang Tuồng đời thì cũng ngày sang Đêm về phố vắng mờ hoang sắc hình Thuyền nan ai hứa hẹn thề Bao giờ quay lại quay về bến xưa Tuồng đời ai bước theo vòng Ai trôi theo gió theo sông không bờ Trên đời ai viếng thăm xuân Chỉ có xuân tới xuân thăm một mình Trăng vui bên cạnh có sao Người vui bên cạnh thương chào có nhau Trăng buồn trăng trốn bóng mây Cây buồn cây rụng lá cây thu về Vui trăng có mấy đêm ngồi Vui yêu chỉ có một người tình duyên Vui sầu phân định đường đời Bên người bên bóng nhịn lời nhỏ to Xuân sang đâu có ai mời Duyên nợ dù có xa xôi vẫn gần
Ca dao (10) Xuân buồn xuân lại bỏ đi Người buồn người cũng ngồi khuya một mình Xưa xưa ai nói rằng yêu Ngày nay người nói bao nhiêu đồng tiền Xưa xưa dạm ngõ cau trầu Ngày nay chưa dạm bắc cầu chạy theo Ngày xưa hẹn hứa câu lời Ngày nay gặp gỡ bỏ rơi vệ đường Bờ sông hai bến có đôi Đời người thì vẫn đứng ngồi có nhau Gà khen không vú nuôi con Dơi than không ngủ được ngon giấc nào Ai tô ai vẽ đêm đen Ai vui xa cách người thương mấy mùa Bầu trời mây trắng mây đen Lòng người thì cũng đỏ đen là thường Trăng chờ người ngắm người thương Mây đen sương đổ trăng buồn ai hay Câu thương câu nhớ câu thề Đừng như mưa đổ bên lề lại trôi
Ca dao (11) Ngồi đâu ngồi nhớ tới người Đứng dậy rồi lại quên người ngày xưa Bên đời bên bóng bên người Đừng như sông chảy trôi dài rồi đi Ruộng xin trời đổ cơn mưa Người xin cầu nắng sáng trưa từng ngày Thu về gió thổi lá bay Đời người thì vẫn đắng cay chuyện lòng Mây đen phủ ngập trăng vơi Trăng buồn mây bận biết ai hiểu lòng Một thương một nhớ một xa Tối đen như mực vẫn chờ ngóng nhau Mật thơm sao hãm được ruồi Lòng thơm sao hãm được người ngóng trông Gái đẹp không phải sắc hình Đẹp vì tánh nết tánh tình hiền lương Ngày đêm ai vẽ màu đen Vợ chồng ai vẽ lòng thương kiếp người Bến sông ai đắp bến bờ Ánh trăng ai vẽ sáng chờ tuần sang
Ca dao (12) Cười duyên ai biết lòng người Chửi thầm ai biết tánh người lòng gian Thấy người quen biết cũng xong Làm sao biết được những lòng kẻ gian Lục bình trôi nổi sông nương Biết đâu bờ bến cho vương để chờ Mây trôi ai chỉ đường đi Duyên tình ai biết mai kia bên nàng Núi đêm sừng sững hỏi trời Ai cũng muốn biết tương lai mai về Đêm buồn đường ngõ vắng thay Yêu nhau xa cách một ngày thêm thương Vịt than không ấp được con Rùa than mai đến vẫn còn gánh mai Trải bao ngày tháng năm chờ Núi nào mà chẳng bơ vơ ngó trời Chòng chành từng giấc theo mưa Yêu thương ai bán ai mua bằng tiền Đường đời ai vẽ lứa đôi Sao nào ai thắp sáng ngời ngàn năm
Ca dao (13) Hạt mưa hát chạy khắp đồng Đời người không vợ không chồng cũng hư Ngó cây xanh lá mong xuân Người mong duyên nợ xa gần bên nhau Chim buồn chim hót mình chim Thuyền nan nào biết hẹn thề bến mong Người gian một tiếng cũng theo Người tham qua núi qua đèo vẫn đi Ruộng thì chẳng cấy bỏ hoang Vợ chồng thì bỏ lang thang theo người Màu xanh xanh mãi như trời Biển xanh xanh mãi ngàn đời vẫn xanh Áo màu mặc mãi cũng phai Yêu thương cầu khấn đừng phai màu chờ Nuôi con chẳng dạy chẳng răn Cũng như vịt đẻ cũng đành bỏ đi Yêu thương cầu cạnh bên người Đừng như trăng đến thăm rồi lại đi Lá cây mùa đến cũng phai Yêu thương thì nhớ để đời bên nhau
Ca dao (14) Lá trôi theo gió chiều đưa Tuồng đời nhiều lúc cay chua là thường Biển sâu sâu mãi ai đào Mây trời theo gió biết đâu bến bờ Giang khê vẫn chảy ngàn năm Đời người thì vẫn trôi theo kiếp đời Duyên tình trời tặng lứa đôi Cũng như con cóc bôi vôi lại về Qua cầu thì sợ gió bay Ở nhà với mẹ cầu may gặp chồng Còn duyên thì kén mua lòng Hết duyên thì lại ngồi mong duyên về Thương người thương cả canh khuya Yêu người yêu cả đường đi bóng nhà Năm canh yêu cách xa người Sáu khắc thì có đứng ngồi nhớ nhau Năm canh sáu khắc ngày đêm Chim bay dơi ngủ đổi phiên tìm mồi Ai cũng tìm kiếm yêu thương Nếu duyên nếu nợ cuối đường bên nhau
Ca dao (15) Người buồn làm bạn với mơ Trăng buồn làm bạn sao khuya tuần về Nỗi buồn ai bán ai mua Duyên nào phận ấy ai thừa cho ai Làn mây ai xếp trời cao Duyên đời trời xếp cho vào lứa đôi Khung nào cửa đó mới vừa Chồng nào vợ đó ai thừa cho ai Xa nhau gửi lá lòng yêu Gần nhau mới biết lời trìu lời than Mèo nào ai dạy leo cây Chim nào ai dạy biết bay trên trời Người giàu trồng bạc trồng chanh Người nghèo trồng gạo trồng hành ấm no Đêm về lấy bóng người đi Gió về chẳng lấy chẳng chia nỗi sầu Người đẹp không cần điểm trang Ai tô hoa sắc xuân sang đủ màu Hành thơm chê tỏi rằng hôi Cũng mùi cũng ở chung nồi như nhau
Ca dao (16) Gạo thơm khi nấu thơm mùi Người thơm cách biệt góc trời vẫn thơm Khi yêu đếm phút đếm giờ Khi xa đếm cả giấc mơ từng ngày Khi xa lại nhớ tới nhau Thầm tên thầm gọi canh thâu đêm dài Mùa về lại nhớ tới hoa Xuân về lại nhớ tới nhà năm xưa Gạo thơm chưa nấu cũng thơm Xuân sang không gọi hoa thơm cũng về Ngày về chờ tối đêm sang Mưa về lại nhớ ruộng nương lại cầy Xa quê lại nhớ đến quê Yêu xa lại ngóng đêm về nhớ nhau Ai chê rùa chậm bước chân Thỏ lẹ mà cũng chẳng nhanh hơn rùa Voi khen mình khỏe hơn ai Sao kiến lại khỏe hơn voi mấy lần Ai tô màu sắc lên gà Ai tô cho đủ bông hoa xuân về
Ca dao (17) Đêm về lại nhớ đến mai Xuân về lại nhớ hoa mai hoa đào Đừng chê đừng trách gì ai Cứ ngồi ngó xuống đời mình hẵng chê Chó nào cũng nhớ đường đi Gà nào cũng biết chiều buông lại về Ai dạy chim hót nghe hay Người mình ai dạy thương rầy tiếc nhau Có ai ngồi vẽ mây trời Có ai ngồi biết đường đời mai sau Mật nào không có ruồi bâu Đẹp lòng đẹp gái sợ sao không chồng Nước nào không vẽ bóng trăng Hoa nào không có ong thăm từng mùa Mắt ai ngó thấy hết trời Mắt ai ngó thấy lòng người đâu ai Biển sâu ai lấy mắt đo Núi sừng sững đứng cậy nhờ vào ai Rùa nào mà sợ trúng mưa Dơi nào mà sợ đêm khuya quên đường
Ca dao (18) Cây dừa ai uốn cho cong Duyên đời ai xếp xuôi vòng gần xa Còn trời thì chê nắng trách mưa Còn đời thì ghen thắng ghét thua từng ngày Còn ma thì kén cúng hoa mâm Còn người lấy thước đo gần đo xa Nước nào chảy hướng đất cao Chanh nào mà ngọt đường nào mà cay Bóng trăng hiện bóng trên sông Bóng người thì hiện trong lòng khi yêu Khi giàu ai cũng viếng thăm Khi nghèo ai cũng biệt tăm chẳng màng Đi đêm không biết giờ về Cũng như vịt đẻ bao giờ ấp con Đi đêm có ngày gặp ma Đi xa có ngày quen bạn Đêm tối nhớ trăng Đêm nằm nhớ vợ Lòng buồn ai vẽ trong tâm Vợ xa ai vẽ cho gần bên nhau