Anh có thích nước Mỹ không? - Chương 18 part 01
Chương
XVIII
Màn
kịch câu khách rẻ tiền như thế, lại có thể làm cho em khóc
Sau tháng Tám, các cuộc họp lớn nhỏ Chu Cù phải tham gia đã trở nên dồn dập, Trịnh Vi cũng thường xuyên phải làm thêm giờ để chuẩn bị tài liệu họp cho anh, có hôm ngồi ở phòng làm việc đến rất khuya, lúc về mới biết cả tòa nhà chỉ còn lại một mình mình.
Lần đầu tiên cô gặp Trần
Hiếu Chính trong buổi làm thêm giờ, anh vừa đi tiếp khách về. Trịnh Vi thấy anh
tỏ ra hơi bất ngờ.
Anh nói: “Anh lên lấy ít đồ, thấy phòng em đèn vẫn sáng, tiện thể sang xem
sao”.
Đã quen với cảnh ban ngày đối xử lịch sự với nhau, có thêm một người, gian
phòng làm việc yên tĩnh buổi tối bỗng trở nên chật chội.
“Vâng, em còn mấy việc chưa làm xong”. Cô tưởng rằng có thể nói tạm biệt ngay,
nhưng anh lại mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa dành cho khách.
“Anh còn việc gì nữa không? ” Cô cố gắng tỏ ra rất bận rộn. Anh đã hiểu được ẩn
ý của cô, “Anh ngồi một lát rồi đi ngay”.
Trịnh Vi vùi đầu vào công việc, chưa đầy mấy phút, nhưng không kìm được liếc
anh một cái, anh tựa người vào thành ghế sofa, hai mắt khép hờ, chiếc áo khoác
ngoài vắt lên chân, cravat cũng nới lỏng, nửa ngủ nửa thức, từ xa cô đã ngửi
thấy hơi rượu trên người anh.
“Anh đừng ngủ ở đây”. Nói xong cô vẫn đứng dậy rót cho anh cốc nước “Anh uống
đi, trà nóng có thể giã rượu đấy, tỉnh táo rồi về đi”.
Anh mở mắt nhìn cốc trà đó, “Đây là lần đầu tiên em rót trà cho anh, trước đây
em lười thật, nước nóng cũng đều là anh xách đến chân cầu thang cho em, ngay cả
bát anh cũng phải rửa cho em”.
“Anh say rồi, còn nhắc những chuyện đã qua làm gì”.
Anh cầm cốc lên, cười, “Em không nói anh suýt quên mất, đúng là đã ba năm trôi
qua rồi còn gì. Chắc là uống hơi nhiều…như thế cũng tốt, anh sợ mình quá tỉnh
táo”.
Trịnh Vi lảng sang chuyện khác, “Đi uống với ai mà ra nông nỗi này? ”
Anh nói: “Uống với mấy vị quản lý của mấy Công ty con khác, các cuộc họp mặt
này thỉnh thoảng lại diễn ra, Giám đốc Chu Cù không uống nhiều, Công ty 2 chỉ
có hai bọn anh, dồn hết vào mình anh”.
Trịnh Vi cau mày, “Chắc lại gặp mấy con sâu rượu của Công ty 1 chứ gì? ”
Trần Hiếu Chính lắc đầu, “Không, Công ty 1 không đi, anh với Phó Giám đốc Công
ty 7 uống không ít, em vẫn nhớ anh ta chứ? ”
“Phó giám đốc Công ty 7, em không có ấn tượng gì cả”. Trịnh Vi đáp.
“Em không nhớ à? ” Trần Hiếu Chính tỏ vẻ ngạc nhiên, “Hồi anh mới đến Công ty
2, có một lần ăn cơm với anh ta, hôm đó em cũng có mặt, anh ta ngồi đối diện
với em, nhìn em suốt”.
Có quá nhiều bữa tiệc Trịnh Vi phải tham gia, tại sao cô không thể nhớ ra người
này. “Có thật không, anh nhớ sai thì phải? ”
Anh liền cười, “Làm sao anh nhớ sai được, hôm đó em mặc chiếc áo trắng, váy màu
xanh nhạt, chấm bi, tóc buông, cũng đeo đôi hoa tai em đeo hôm nay”.
Nghe anh nói, cô nhớ mang máng mình có một bộ quần áo như thế, chỉ có điều đã
nửa năm trôi qua, cô đã quên từ lâu, nhưng anh vẫn còn nhớ, trong những hoàn
cảnh đó, anh luôn để mắt đến cô.
“Vi…:
“Anh đừng nói gì cả”.
Sau tối hôm đó, gần như ngày nào Trịnh Vi cũng phải làm thêm giờ, anh nhìn thấy
đèn sáng, thường đến ngồi một lát, cô không nói gì với anh, nhưng những lúc anh
không đến, mỗi lần gió thổi tiếng lá cây xào xạc, cô tưởng là tiếng bước chân.
Chu Cù thực sự ngạc nhiên trước năng suất làm việc ngày càng kinh khủng của cô,
ban ngày giao việc cho cô, yêu cầu cô phải làm xong trong vòng nửa tháng, sáng
hôm sau cô đã trình trước bàn làm việc của anh.
“Tối đến làm thêm giờ à? Thực ra cũng không cần gấp như vậy đâu, không cần
thiết phải để mình vất vả như thế, con gái tối đến cũng phải dành nhiều thời
gian riêng cho mình hơn”.
Anh không biết, đã hơn ba năm qua, bây giờ cô mới cảm thấy thời gian lại trở
nên có ý nghĩa đối với mình. Cô cảm nhận được ngọn lửa đã tắt trong lòng cô
đang nhen nhóm niềm hy vọng, từng chút từng chút âm thầm lan xa. Đúng vậy, cô
biết, cô hiểu hết, không có gì ngu xuẩn hơn niềm hy vọng này, nhưng cô quá khát
khao ngọn lửa vui mừng yếu ớt đó, chập chờn, chỉ cần gặp cơn gió nhẹ sẽ tắt
ngấm, nhưng dù sao nó đã sưởi ấm cho cô. Anh lặng lẽ ngồi trên ghế sofa đọc
báo, có lúc nói với cô mấy câu, có lúc, cô thầm hỏi, tại sao chúng ta không thể
lựa chọn ký ức cho mình, ghi nhớ niểm vui, quên đi nỗi buồn, giả vờ như không
có chuyện gì xảy ra. Dù thế nào đi nữa cô vẫn yêu anh, chính vì yêu, mới có thể
vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay.
Một lần, đột nhiên Chu Cù như sực nhớ ra điều gì đó, hỏi cô: “Trịnh Vi này, em
và Viện phó Viện kiểm sát Lâm Tĩnh sau hôm ăn cơm đó còn liên lạc với nhau
không? ”
Trịnh Vi hơi sững người, “Dạ, rất ít”.
Chu Cù gật đầu, “Tôi thấy cậu ta có vẻ rất có thiện chí với em, nghe nói cậu ta
vẫn chưa lập gia đình, điều kiện thì tốt đấy, nhưng người sắc sảo quá, chưa
chắc đã phải là một người bạn đời tốt."
Trịnh Vi thấy hơi bất ngờ, từ trước tới nay Chu Cù rất ít nói đến cuộc sống
riêng tư của cô, mặc dù anh biết rất rõ quan hệ của cô và Trần Hiếu Chính ngày
trước, nhưng cũng không bao giờ nói ra, không biết câu nói có vẻ như vô tình
này của anh có dụng ý gì không.
“Sếp, anh nghĩ gì lạ vậy? ” Cô cười hơi ngại ngùng.
Chu Cù cũng cười, “Tôi chỉ nói vậy thôi, cũng không có ý gì khác”. Anh nghĩ một
lát rồi nói tiếp: “À, đúng rồi, tuần trước có hai hôm tôi ở lại viết tài liệu
đều gặp Trợ lý Trần Hiếu Chính, tôi hỏi cậu ta có việc gì không, cậu ta nói làm
thêm giờ, thấy tôi trong phòng, nhưng vừa ngồi xuống, chưa nói được mấy câu lại
đi ra, thanh niên hay thật đấy”.
Trịnh Vi đột nhiên đỏ bừng mặt, hùa theo, “Đúng là hay thật”. Lúc quay đi miệng
bất giác mỉm cười.
Sau đó không lâu, Trịnh Vi đón ngày sinh nhật lần thứ 26 của mình. Lúc đầu cũng
không định tổ chức gì lớn, nhưng vừa đến giờ làm việc lại nhận được một bó hoa
bách hợp lớn được gửi đến phòng làm việc, tấm thiệp trên đó không ký tên, chỉ
có mấy chữ đơn giản: “Chúc mừng sinh nhật”. Thấy thế, mọi người chưa tra hỏi
xong lai lịch của người tặng hoa bí ấn, lại thi nhau đòi cô phải mời ăn cơm,
trong đó anh chàng Hà Dịch ham chơi là người cầm đầu. Sau khi cưới, Hà Dịch có
phần cải tà quy chính hơn, cộng thêm chuyện của bố, không còn ngông nghênh như
ngày trước nữa. Anh vẫn làm việc ở Công ty 2, mặc dù không còn là cậu ấm ngày
xưa, nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm, có lẽ đối với anh, không còn bị gò bó
bởi thân phận lại thoải mái hơn. Sau khi bố anh bị bắt mấy ngày, nhờ có sự dàn
xếp của lãnh đạo Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc và Viện kiểm sát, cuối cùng đã
được xử lý trong nội bộ, Công ty đã miễn chức và khai trừ Đảng, cho ông về hưu
sớm. Được thanh thản hưởng thụ những năm tháng cuối đời là một kết cục tốt nhất
đối với ông, dĩ nhiên, việc ông âm thầm về hưu và rút lui lặng lẽ của ông cũng
khiến không ít người thở phào.
Trịnh Vi không thoát khỏi sự lôi kéo của Hà Dịch và đám đồng nghiệp vốn có quan
hệ khá tốt đó, đành phải mời họ ăn cơm tối. Trong phòng ăn, mọi người đua nhau
đòi chúc rượu cô, Trịnh Vi than thở mình lại thêm một tuổi, mải vui nên uống
cũng khá nhiều.
Hà Dịch thấy cô xem điện thoại di động mấy lần, liền cười: “Đợi điện thoại của
ai hả? Chắc không đến nỗi sắp xếp cuộc hẹn tìm bạn đời trong ngày sinh nhật
chứ? ”
Đang nói, điện thoại của cô liền đổ chuông, cô cầm ngay điện thoại, Hà Dịch
ranh mãnh xán đến.
“Alô? ” Cô không biết giọng nói của mình có để lộ bí mật tim cô đang đập rất mạnh
hay không.
Đương nhiên cô biết là anh, hôm nay cô luôn có một linh cảm, nên từ tối đến giờ
vẫn chờ cú điện thoại này.
“Anh có việc gì không? ”
“Không có việc gì cả, sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của em. Chúc mừng sinh
nhật em nhé."
Trịnh Vi cắn môi, “Vâng, cảm ơn anh”.
“Em đang ở ngoài à? Nghe thấy rất ồn”.
“Hà Dịch và mấy người phòng Thị trường bắt em mời cơm”.
“Vậy hả…Thế thôi nhé, em đi ăn cơm đi”.
Đột nhiên lòng cô tràn đầy thất vọng, cô đợi cả buổi tối, đổi lại chỉ được một
câu nói như dỗi: “Em vào ăn cơm đây, không còn việc gì em cúp máy nhé, tạm
biệt! ”
“Tạm biệt…à, đợi chút đã…”
Đúng lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại, bất ngờ anh có ý muốn nói thêm gì
đó.
Trịnh Vi nghiến răng, “Trần Hiếu Chính, đàn ông thì đừng dài dòng như đàn bà
con gái, rốt cuộc anh muốn gì? Không có việc gì thì đừng lãng phí thời gian của
em!"
“Bao giờ bọn em ăn cơm xong? Anh muốn gặp em một chút”. Anh hạ thấp giọng. Bao
giờ anh cũng vậy, vòng vo tam quốc một hồi, không dồn đến góc chết không chịu
nói thật lòng mình.
“Nếu chút nưa em có việc thì thôi vậy”.
Đột nhiên cô muốn mắng anh một trân, nhưng cuối cùng vẫn cho qua, “Em ăn cơm
xong sẽ gọi cho anh, có việc gì đến lúc đó rồi nói”.
Lúc quay vào bàn ăn, mọi người đều nhìn cô.
“Nhìn gì vậy, chưa thấy đàn bà bao giờ hả? ” Trịnh Vi vừa cười vừa mắng Hà
Dịch.
Hà Dịch nói: “Em có mang theo gương không, thử soi nụ cười của em xem, nghe
điện thoại của mẹ mà phải cười tình tứ như thế ư? ”
Trịnh Vi lấy gương ra ngắm nghía một hồi thật, “Gì mà đến mức đó? ” Cô nhìn
mình trong gương, hai má đỏ bừng, ngay cả ánh mắt cũng sáng ngời.
“Mau khai thật đi, ai vậy, đội này sẽ đi tìm hắn tính sổ, Công ty 2 vốn đông
hòa thượng, mãi mới có một cô đầy đủ bộ phận, lắp ghép đúng chỗ, thế mà lại để
tên sói hoang đến tranh ăn, có định để cho người khác sống nữa hay không?
”
Trịnh Vi chỉ vào bọn họ nói: “Đám người độc ác như các anh, người thì đã có vợ,
kẻ thì đã có người yêu, những lúc em thân cô thế cô chẳng thấy ai thương, bây
giờ mới có người quan tâm, ai mà làm hỏng kế hoạch của em, em sẽ cho kẻ đó biết
tay”.
Hà Dịch nói: “Cô nàng này độc thân quá lâu nên có vấn đề rồi. Nói như thế tức
là có gã chuẩn bị làm vật thí mạng cho em thật hả? ”
“Liên quan gì đến anh? ” Trịnh Vi vừa cười vừa gắp thức ăn.
“Chắc bà Lý phải tức hộc máu mất, mấy hôm trước bà ấy còn nói, ngó đi ngó lại
Công ty 2, chắc chỉ có Trần Hiếu Chính mới có thể lọt vào mắt xanh của Trịnh Vi
thôi, còn nói sẽ mai mối cho bọn em, có khi lại thành công”.
Trịnh Vi thầm giật mình, cố giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt, cười nói: “Cô Lý lại
chắp cánh uyên ương lung tung rồi”.
Hà Dịch tỏ vẻ đồng tình: “Anh cũng thấy thế, em chọn ai thì chọn chứ đừng chọn
tên Trần Hiếu Chính nhé, đi nước ngoài về thì có gì là ghê gớm, tính tình thì
lập dị, kiêu căng, cứ làm như mình sắp được lên trời không bằng, em mà làm
người yêu của hắn, chắc chắn sẽ phát điện mất”.
Trịnh Vi nhớ lại ngày trước, tự nhiên muốn cười, những ngày hai người ở bên
nhau, người thường xuyên bị tức đến phát điên dường như lại là anh.
Phó phòng Thị trường vốn có quan hệ rất tốt với Trịnh Vi nói: “Hà Dịch, cậu
đừng nói vậy, bình thường bà Lý nắm bắt thông tin nhanh lắm, nhưng lần này lại
lầm người, Trần Hiếu Chính là người như thế nào, người ta kiêu là hoàn toàn có
lý do. Tôi nghe người của phòng Nhân sự nói, ngày đầu tiên cậu ta từ công
trường về, đích thân sếp Âu Dương của chúng ta đưa đến phòng Nhân sự, trước mặt
Trưởng phòng Nhân sự đã nói, thích vào Công ty nào làm việc, cứ việc nói thẳng
ra”.
“Đúng đấy, em cũng nghe thấy bảo thế, hồi đầu Trần Hiếu Chính chọn Công ty 2,
Chu Cù còn đi gặp sếp Âu Dương, bề ngoài dĩ nhiên là nói một nhân tài như thế
mà vào Công ty 2 thì lãng phí tài năng quá, nhưng nói cho cùng là không muốn
nhận, cuối cùng bị sếp Âu Dương gạt phắt đi. Các anh cũng biết đấy, mấy năm nay
Chu Cù lên như diều gặp gió, với cấp trên cũng phải giữ ý, sếp nói gì thì phải
chịu vậy, bình thường Chu Cù cũng rất khách khí với Trần Hiếu Chính”.
“Mọi người bảo sếp Âu Dương ngắm trúng Trần Hiếu Chính ở điểm nào nhỉ? Nghe nói
thỉnh thoảng cuối tuần sếp đi câu cá cũng gọi cậu ta đi theo. Nếu nói là trọng
tài năng của cậu ta, nhân viên đi nước ngoài về làm việc tại Tập đoàn Kiến trúc
Trung Quốc đâu chỉ mỗi mình cậu ta, nếu nói là họ hàng, hình như cũng không
thể, quê sếp ở Miền Bắc, hình như Trần Hiếu Chính lại là người tỉnh này”.
“Các ông thì biết cái gì, thế gian có một mối quan hệ không cần chung huyết
thống”.
Câu nói này vừa buông ra, mọi người liển hiểu ngay vấn đề, ai cũng vỡ lẽ.
Hà Dịch nói với vẻ ngạc nhiên, “Lẽ nào cậu ta và Âu Dương Thanh…Đúng rồi, sao
mình lại không nghĩ ra nhỉ, chắc cậu ta và Âu Dương Thanh là bạn học cũng
trường ở Mỹ”.
“Chứ sao. Từ nay trở đi cậu phải cẩn thận đấy, đừng để đắc tội với phò mã. Hà
Dịch, cậu biết con gái sếp à? ”
Hà Dịch nói, “Nói gì vậy, nhà Âu Dương Thanh đối diện nhà tôi, hồi đó ông già
tôi còn đang đương chức, ông Âu Dương là Phó Bí thư, tôi còn biết cả thời cô
nàng cởi truồng”.
Có người cười hỏi: “Thế sao ông không ra tay, để người khác hớt tay trên
mất”.
Hà Dịch vỗ ngực, “Tha cho tôi sếp ơi, tính cách của cô nàng… trong mắt cô nàng,
đàn ông trên thế gian này đều là bẩn thỉu hết, không ngờ còn có gã lọt được vào
mắt xanh cô nàng, không đơn giản, thật không đơn giản chút nào. Nhưng hình như
Âu Dương Thanh chưa về nước thì phải? ”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, kèm thêm một vẻ hào hứng vì phát
hiện ra điều bí mật, dĩ nhiên cảm giác khinh bỉ xen lẫn hâm mộ cũng không bị họ
che giấu. Bàn tán mãi, mới có người phát hiện ra, nhân vật chính của buổi hôm
nay không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, cô đang lặng lẽ, chăm chú nhìn
chiếc ti vi đặt ở góc phòng.
Hà Dịch liếc một cái, ti vi chiếu bộ phim truyền hình đang hot Nàng Dâu
Câm, nàng dâu bị ức hiếp đang khóc nức nở trong tiếng nhạc buồn. Thấy buồn cười
quá anh ta liền vỗ vai Trịnh Vi: “Ê, chẳng lẽ em cũng thích loại phim tình cảm
sướt mướt này à, không giống với tính cách của em”.
Trịnh Vi quay ra cười mà nước mắt lăn dài: “Vâng, em cũng không thể ngờ, màn
kịch câu khách rẻ tiền như thế, lại có thể làm em khóc”.
Hà Dịch nhìn Trịnh Vi vừa cười vừa lau nước mắt cho cô, nói với vẻ bất lực:
“Đàn bà con gái là vậy, Thiếu Nghi cũng thế, bình thường tính tình hiếu thắng,
xem bộ phim nào buồn một chút lại khóc sướt mướt, thật không tài nào hiểu nổi”.
Trịnh Vi nói: “Biết làm sao được, con gái dễ rơi nước mắt vì câu chuyện của
người khác, nực cười thật”. Mắt cô vẫn đỏ, nhưng tình thần đã hào hứng trở lại,
cô đứng dậy hô lớn: “Đừng nói chuyện linh tình nữa, uống đi! ”
Mọi người thi nhau hưởng ứng. Nếu nói lúc đầu cô uống rượu còn có phần khiêm
tốn, thì bây giờ người nào đến chúc rượu cô cũng không từ chối, dường như càng
uống càng tỉnh táo, trong những lúc như thế này, các cao thủ rượu kỳ cựu đều
thấy sợ cô.
Thanh toán xong. Mọi người vui vẻ bước ra ngoài cửa tiệm ăn, Hà Dịch nửa
đùa nửa thật gợi ý: “Bây giờ vẫn còn sớm, hay là tìm chỗ nào đó để bắt đầu hiệp
hai? ”
Trịnh Vi hào hứng gật đầu, “Mọi người không sao chứ, người nào chưa gục thì đi
hết nhé, đến PUB hay đi hát karaoke? ”
Hà Dịch hơi bất ngờ, anh thấy lúc mới đến đầu óc cô cứ để đi đâu, đoán sau khi
ăn cơm xong cô còn có hẹn, nói vậy chỉ để trêu cô, không ngờ cô lại tưởng thật.
Những người tham dự buổi hôm nay đều là các cán bộ trẻ cốt cán và tuyến giữa
của Công ty 2, bình thường chơi khá thân, lại là những tay ham chơi, nghe thấy
Trịnh Vi đề nghị, thì thi nhau hưởng ứng, mấy chiếc xe lại rồng rắn đến địa
điểm đã hẹn.
Trong phòng KTV, mọi người lại gọi vài cốc bia hơi, tất cả đều đã ở trong trạng
thái ngà say, người thì ngả nghiêng chơi bài, kẻ thì hát karaoke. Từ trước tới
nay Hà Dịch vốn rất hứng thú với chuyện hát hò, hát mấy bài hát của Trương Học
hữu nghe cũng khá giống, nên hát liền mấy bài được gọi là ca khúc thành danh
của ca sĩ này, hát được một lúc, mới phát hiện ra sau khi đến đây, nhân vật
chính chỉ im lặng, lưng dựa vào ghế sofa. Trong Công ty Hà Dịch là người quan
tâm đến Trịnh Vi nhất, thấy cô như vậy bèn ngồi phịch xuống cạnh cô, “Sao vậy,
vừa nãy còn vui vẻ, ai bắt nạt em hả, anh trai sẽ xử lý cho em”.
Trịnh Vi liền đẩy Hà Dịch một cái, “Ra đi ra đi, anh ra hát đi, em thích bài
này, hôm nay anh hát khá lắm, phát huy tốt đấy, em đang nghe đây."
Hà Dịch cầm micro lên hát tiếp.
…tôi hát khiến nàng tan nát cõi lòng, tôi hát khiến nàng tan nát cõi lòng,
người lớn chia tay xong đều tỏ ra không có gì, cùng bạn bè đi hát karaoke, hát
bài hát tôi rơi lệ cùng mọi người…hây…rơi lệ cùng mọi người…Hà Dịch quay đầu
lại, “Đổi bài khác, hôm nay hát bài này không hợp lắm, hay là anh hát cho em
nghe bài Chúc mừng sinh nhật nhé? ”
Trịnh Vi liền vỗ tay, “Bài này hát hay lắm”. Rồi cầm cốc bia lên chạm cốc với
Hà Dịch, “Em cạn rồi đấy, uống hay không tùy anh”.
Hà Dịch đâu có chịu thua, ngửa cổ uống cạn, còn lẩm bẩm: “Về nhà lại bị lườm
rồi đây…cứ lườm đi... lại điện thoại..."
Hà Dịch rút điện thoại ra, vừa nhìn số liền cau mày tỏ vẻ ngạc nhiên, ra hiệu
cho nhỏ tiếng nhạc lại, rồi vừa nghe vừa bước ra ngoài hành lang.
Chưa đầy mấy phút sau, Hà Dịch bước vào, vẻ mặt nặng nề.
Có người cười hỏi: “Hà Dịch, bị bà xã kiểm tra đột xuất hả? ”
Hà Dịch khua khua tay với vẻ bực bội, “Không phải. Mọi người cứ tiếp tục đi,
tôi về trước đây”. Hà Dịch vốn là nhân vật đầu trò, mọi người thi nhau nói:
“Ông về rồi bọn này còn gì vui nữa, sợ vợ cũng không thể để quản chặt như thế,
gọi bà Thiếu Nghi nhà ông đến đây”.
Trịnh Vi cũng nói: “Đúng đấy, gọi cả Thiếu Nghi đến đây, không bận thì ở nhà
làm gì? ”
Hà Dịch nói: “Thiếu Nghi gọi đã tốt. Cú điện thoại vừa rồi là của Trợ lý Trần
Hiếu Chính, nói file Bảo hành chất lượng công trình của bọn tôi có vấn đề, bảo
tôi phải đích thân thức đêm sửa gấp, bác Vương, chắc bác cũng phải về cùng em,
có một số dữ liệu em phải nhờ phòng thị trường của bác lấy hộ”.
Mọi người đều nói: “Gì phải làm thế, không thể đợi đến ngày mai à? ”
“Thôi thôi, quan to đè chết người, không phải mọi người không biết tính cách đó
của hắn ta, sáng sớm mai không đặt được tài liệu lên bàn làm việc cho hắn, e
rằng sắc mặt còn khó coi hơn”. Hà Dịch cầm áo khoác ngoài lên. “Bác Vương, bọn
mình về đi”.
Thấy thế, mọi người ai cũng tỏ ra mất hứng, “Đến Chu Cù cũng không kiêu bằng
hắn ta”.
Thấy tình hình như vậy, Trịnh Vi cũng xách túi lên, “Theo em nếu họ đã bận thì
ta cũng giải tán đi, lần sau rỗi rãi sẽ chơi thật đã”.
Cô đã nói như vậy, mọi người cũng không phản đối.
Ra đến cổng, những người có xe đều nói: “Trịnh Vi, hay là để anh đưa em về?
”
Hà Dịch cũng nói: “Em ở tập thể của Công ty, tiện đường anh đưa em về luôn, đi
thôi”.
Trịnh Vi lắc đầu: “Anh về trước đi, chỗ này gần trường Đại học cũ của em, giờ
vẫn đang còn sớm, em vào đó một lát cho tỉnh rượu”.
“Em con gái đi một mình, lại uống rượu nữa, ra ngoài không an toàn đâu, về cùng
anh đi”. Hà Dịch nói.
Trịnh Vi đẩy anh ta lên xe, “Về đi, về đi, bảo anh đừng quản chuyện của em mà,
lải nhải gì nữa”.
Hà Dịch tỏ vẻ hiểu ý, “A, anh hiểu rồi, em có kế hoạch khác chứ gì, sao không
nói trước, bọn anh cũng không đến mức vô duyên đâu, thế thôi anh về đây, em cẩn
thận nhé”.
Mọi người về hết, một mình Trịnh Vi men theo con đường dành cho người đi bộ đi
về phía trường G, cô biết mình đã uống không ít, bước chân có phần lâng lâng,
nhưng đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.