Anh có thích nước Mỹ không? - Chương 14 part 01
Chương 14
Chợt bừng tỉnh giấc, Ngọc diện Tiểu Phi Long đã biến mất sau lưng
Tối hôm kết thúc buổi biểu diễn văn
nghệ, Công ty mở tiệc chiêu đãi các nhân viên mới, những người trong ban lãnh
đạo gần như đều xuất hiện trong bữa tiệc. Sau khi phát biểu, lãnh đạo Công ty
bắt đầu đi từng bàn chúc rượu, thể hiện sự quan tâm đối với nhân viên mới; phần
lớn những người mới không nói gì nhiều, dĩ nhiên cũng có một số ít khá sắc sảo,
chủ động mời lại lãnh đạo, nói một vài câu tang bốc. Trịnh Vi và Thiếu Nghi
ngồi cùng một bàn, cô còn chưa quen với những cảnh tiếp đãi lễ nghi như thế
này, chỉ thấy có những người nói thực sự khó lọt tai, khiến người từ trước đến
nay nổi tiềng vì sự dẻo mồm như cô cũng thấy không thể chịu nổi.
Cuối cùng mấy vị lãnh đạo đã đi đến bàn bọn họ, mọi người đều nhất tề đứng dậy,
nghe một cô gái hình như là thư ký trông rất xinh đẹp, năng động giới thiệu
từng người, ai là Tổng Giám Đốc, ai là Bí thư Đảng ủy, còn có cả Phó Tổng giám
đốc, Giám Đốc Kỹ thuật, Chủ tịch Công đoàn, …Giới thiệu xong một vòng, Trịnh Vi
thấy ù cả tai, chỉ biết trước mắt mình đều là “Tổng”. Bất kể thế nào cứ việc
cười nhẹ nhàng trước lãnh đạo sẽ không sợ gì thất lễ. Với tư cách là Trợ lý
Tổng Giám đốc, Chu Cù cũng có mặt, trong mắt Trịnh Vi anh ta có thể được xếp
vào hàng “Chú”, nhưng đứng giữa dàn lãnh đạo đầu hói bụng phệ lại nổi bật chẳng
khác gì chú hạc đứng giữa đàn gà, khiến Trịnh Vi cảm thấy đối tượng để đối
chiếu có một vai trò vô cùng quan trọng. Lúc này đây Chu Cù không hề tỏ ra để ý
đặc biệt với Trịnh Vi, cũng như bao người khác, Trịnh Vi cũng cúi người chạm
cốc cùng lãnh đạo.
Dường như các vị lãnh đạo đều tỏ ra rất có hứng thú khi bàn này xuất hiện hai
cô gái, đều khen họ là hai đóa hoa xinh xắn trong Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc
năm nay, còn nói từ nay trở đi các anh chàng đơn thân trong Công ty lại bắt đầu
một cuộc chiến đổ máu mới. Không biết vị “Tổng” nào đề nghị, bảo hai cô rót đầy
chén, mỗi cô uống với lãnh đạo ba chén. Mọi người xung quanh bắt đầu thi nhau
hùa vào hưởng ứng, dường như tâm điểm của mọi sự chú ý đều tập trung ở bàn
này.
Đến chúc đều là các lãnh đạo to, họ đã có lời thì các chú lính mới không thể
không phục tùng. Trịnh Vi cầm chén rượu lên, bất giác thấy hơi khó xử. Cô không
phải là người thích nhõng nhẽo, nhưng trước đây ở đại học, cùng lắm cũng chỉ
uống bia, cô chưa bao giờ chạm vào ngụm rượu trắng nào, chén đầu tiên mời tập
thể cô không uống ngụm nào, chỉ chạm môi vào rươu, đã thấy cay xè, cô sợ mình
không chịu được nồng độ này, say thì mất mặt lắm. Dường như Thiếu Nghi cũng bối
rối, mặt đỏ chẳng kém gì Trịnh Vi. Có người lên tiếng cổ vũ, ánh mắt của mấy vị
lãnh đạo đổ dồn về phía họ, thật đúng là cưỡi hổ khó xuống.
“Con gái biết uống một chút rượu cũng tốt, trông càng mạnh mẽ hơn, các nữ tướng
trong Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc của chúng ta cần sự mạnh mẽ đó. Hiếm khi
các vị lãnh đạo đều có mặt, không phải người nào cũng có cơ hội được chạm liền
ba chén với lãnh đạo đâu”. Vẫn là cô gái xinh đẹp đi cùng đó nói.
“Tiểu Thi nói đúng đó”. Tổng Giám đóc mỉm cười.
Trịnh Vi thầm nghĩ, đúng là đứng ngoài nói vào thì dễ, cho chị cơ hội xem chị
có làm được không. Vô tình ánh mắt cô liếc về phía Chu Cù, thấy hình như anh
khẽ gật đầu với cô, Trịnh Vi lập tức hiểu ý, cô khẽ nghiến răng, đổ dồn một lúc
ba chén rượu nhỏ vào một cốc lớn, sau đó nâng cốc, nói to, “Em chưa bao giờ
uống rượu trắng cả, để em uống hết một hơi luôn. Em xin mời các vị lãnh đạo”.
Mọi người chưa kịp phản ứng, cô đã uống ực một hơi hết sạch, rượu cay khiến mặt
cô đỏ tưng bừng, nước mắt suýt trào ra.
Chu Cù vỗ tay đầu tiên, lập tức mọi người liền vô tay theo, các vị lãnh đạo đều
khen cô gái này thú vị thật, tiếp đó ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Thiếu
Nghi đang ngồi đối diện với Trịnh Vi. Thiếu Nghi không nâng cốc, lặng lẽ đứng
đó. Nghe thấy có người giục mình, cô liền nói một câu, “Em xin lỗi, em không
uống rượu”.
Cô gái được gọi là Tiểu Thi bèn cười và nói: “Bình thường không uống, bây giờ
luyện tập một chút cũng không sao”.
Thiếu Nghi vẫn không nói gì, cuối cùng trước sự im lặng và ánh mắt chăm chú của
mọi người, cô nói một câu: “Em không nghĩ rằng em cần sự luyện tập này, uống
rượu không liên quan gì đến năng lực công tác của em”.
Mọi người khẽ nhìn nhau, may mà lãnh đạo là người từng trải, cũng không chấp vặt
với cô, cười khà khà và nói với nhau” “Cô gái này cũng có cá tính đấy”.
“Cả hai cô gái đều có cá tính”.
…
Khi họ đi rồi, Trịnh Vi mới thấy hết thấp thỏm, cô cảm thấy khắp người nóng
bừng, mượn hơi men, cô liền giơ ngón tay cái về phía Thiếu Nghi: “Cậu gấu thật!
”
Cô tưởng mình sẽ say, đầu cũng quay cuồng một hồi, nhưng trên đường về gặp cơn
gió, khẽ rùng mình, dần dần lại thấy đầu óc tỉnh táo. Cô thầm nghĩ, đi làm đáng
sợ thật.
Hôm sau là ngày quyết định số phận của các nhân viên mới, buổi họp được tổ chức
tại hội trường lớn của Công ty, lãnh đạo ngồi trên, lính mới ngồi dưới, các
nhân viên phụ trách tuyến giữa đã gặp tối hôm qua cũng có mặt. Cuối cùng Trưởng
phòng Nhân sự bước lên, rút ra một danh sách lần lượt đọc nơi đến của từng
người.
“xxx, Công ty 9, xx, Công ty Bất động sản…”
Nghe nói sau khi tan họp, các nhân viên mới sẽ được lãnh đạo của các Công ty
đưa về, bất giác cô thấy buồn cười, thật khôi hài, giống như đám gia súc được
đưa lên chợ, mọi người chọn xong những con lừa hoặc ngựa theo đúng ý mình, trả
tiền xong rồi tự dắt về nhà, từ đó phó mặc cho số phận, mặc cho người ta nô
dịch.
Đang cố nín cười, Trịnh Vi liền nghe thấy tên mình.
“Trịnh Vi, Công ty 2…”
Cô được vào Công ty 2 ư? Có đúng là cô được vào Công ty 2 như lời đồn hay không?
Trịnh Vi khẽ véo mình một cái, đau thật, nhưng tại sao lại như vậy?
Nếu điều này vẫn chưa đủ làm cho cô kinh ngạc, thì tiếp theo đó nơi đến của
Thiếu Nghi mới thực sự khiến cô bất ngờ, Thiếu Nghi bị phân về Công ty Thụy
Thông, Thụy Thông tức là Công ty dịch vụ, mặc dù cũng nằm trong phạm vi quản lý
của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, nhưng tài sản và chế độ biên chế đều nằm
ngoài doanh nghiệp nhà nước. Dịch vụ thì cũng không sao, Tập đoàn Kiến trúc
Trung Quốc có khá nhiều Công ty dịch vụ, cũng không thiếu đơn vị làm ăn tốt,
nhưng Thụy Thông là đơn vị làm ăn kém nhất, mấy lần xảy ra sự cố an toàn lao
động nghiêm trọng, năm nào cũng rơi vào tình trạng thua lỗ, cần nhân tài không
có nhân tài, cần thiết bị không có thiết bị, mặc dù nói cũng ở thành phố G, nhưng
các công trình nhận được đều là những công trình các Công ty khác không thèm
làm, vừa vất vả vừa ít tiền.
Trịnh Vi thấy khó hiểu, Thiếu Nghi được phá lệ vào Công ty, gia đình cũng có
cửa đi riêng, sao lại để rơi vào hoàn cảnh này? Nhưng Thiếu Nghi mặt vẫn thản
nhiên ngồi yên ở đó, dường như không hề cảm thấy bất ngờ trước kết quả này.
- © -
Trịnh Vi và hai nhân viên nam khác được một người đàn ông tầm tuổi trung niên hòa nhã đưa về văn phòng làm việc của Công ty 2, sau này cô mới biết đây là Phó Giám đốc của Công ty 2 họ Vương, chuyên quản lý công tác thi công và an toàn lao động.
Ngày đầu tiên đi làm chính thức, cô
bị gọi riêng đến phòng nhân sự của Công ty 2, trưởng phòng Nhân sự rất lịch sự
với cô, không những mời cô ngồi, còn sai người rót nước cho cô. Trịnh Vi thấy
hơi bất ngờ vì được tiếp đãi như vậy, cô cầm cốc nước rồi dò hỏi, “Dạ em sẽ vào
phòng chuyên môn nào ạ? ”
Trưởng phòng Nhân sự cười, “Em không phải đi phòng chuyên môn nào hết”.
“Tại sao ạ? ” Trịnh Vi thật sự bất ngờ.
“Các anh đã có sự sắp xếp riêng đối với em, công việc của em nằm ở phòng Giám
đốc”.
“Phòng Giám đốc? ” Trịnh Vi nhắc lại.
“Đúng vậy”. Vị trưởng phòng nhân sự khá béo nói, “Em rất may mắn, không phải ra
công trường, không những ở phòng Giám đốc, mà em còn là Thư ký Giám đốc của
Công ty 2 chúng ta”.
Cốc nước trong tay Trịnh Vi suýt nữa đổ, “Em? ! Em làm thư ký? Trưởng phòng ơi,
anh có nhầm không ạ, em học xây dựng, làm sao làm được thư ký? ”
Dường như vị Trưởng phòng Nhân sự giật bắn mình vì sự phản ứng quá mức gay gắt
của cô, “Việc này sao có thể nhầm được”.
“Không được, không được đâu ạ, mong anh xem xét lại cho em, em không đảm nhiệm
được công việc này đâu ạ, để em làm thư ký, thật hoang đường, buồn cười quá ạ.
Một là em không chu đáo cẩn thận, hai là em viết lách không tốt, và chuyên
ngành cũng không phù hợp, em học bốn năm xây dựng thành ra bỏ không à? ” Cô đặt
cốc nước xuống, không đợi vị trưởng phòng nói thêm liền đứng lên.
“Em nghe tôi nói đã. Đây không phải là sự sắp xếp của tôi, mà là quyết định từ
trên, trừ phi em không định ở lại Công ty, nếu không sẽ phải phục tùng sự phân
công công tác”.
“Lẽ nào trước đây Giám đốc không có thư ký hay sao, tại sao lại để một nhân
viên mới chưa hiểu gì như em đi làm thư ký? ” Trịnh Vi nghĩ nát óc nhưng vẫn
không hiểu được vấn đề.
Trưởng phòng Nhân sự hạ thấp giọng. Nói: “Công ty 2 chúng ta vừa có sự điều
chỉnh về mặt nhân sự trong đội ngũ lãnh đạo, Giám đốc mới lên yêu cầu sắp xếp
lại nhân sự cho phòng Giám đốc, em là người do anh ấy lựa chọn”.
Trước mắt Trịnh Vi liền hiện lên hình ảnh một vị trung niên đầu hói, cô than
thầm trong bụng, gay rồi gay rồi, không biết có phải tối hôm qua bị chú nào háo
sắc ngắm trúng hay không, đóa hoa đồng nội trong trắng như ta mà phải đi làm
thư ký cho sói thì khác gì đưa dê vào miệng hổ?
Dường như đoán ra suy nghĩ của Trịnh Vi, Trưởng phòng Nhân sự nói: “Em đừng coi
thường vị trí thư ký này, các đời thư ký trước đây của Công ty 2 chúng ta đều
rất giỏi giang, không phải người nào cũng làm được đâu, vị thư ký trước em hai
khóa là Thi Khiết, hiện giờ là Thư ký Tổng Giám đốc, cấp bậc là một chuyện, Thi
Khiết mà lên tiếng, các Trưởng phòng trên Tổng Công ty có ai không nể cô ấy vài
phần; vị thư ký trước em một khóa, vừa tổ chức đám cưới xong, chồng là con trai
của Giám đốc Kỹ thuật trên Tổng Công ty, hiện giờ cô ấy là Phó phòng đối ngoại
của Tổng Công ty. Công ty 2 chúng ta không giống như các Công ty bình thường
khác, là nơi đào tạo nhân tài, nếu em làm tốt công việc của mình thì chắc chắn
đây là một bàn đạp rất tốt. Và em cũng đừng hiểu lầm, chắc chắn vị trí thư ký
sẽ không tồi tệ như em tưởng tượng đâu, thấy em còn trẻ anh mới nói chuyện
ngoài lề với em, những người được làm Giám đốc của Công ty 2 đều là những người
có năng lực. Càng là những người giỏi giang, càng không có ý đồ gì với thư ký
của mình, việc của em là làm tốt công việc của mình”.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Trịnh Vi vẫn không thể chấp nhận được thực tế này, dù
có đánh chết cô cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm thư ký. Trong tiểu
thuyết cũng nói nhiều đến những người làm thư ký, không phải là những cô nàng
ăn mặc sexy thì cũng là những bà cô không chồng búi tóc đằng sau, đeo kính gọng
đen; Ngọc diện Tiểu Phi Long như cô phải tung hoành ngang dọc trên công trường
mới đúng, tại sao lại có thể làm cái đuôi của lãnh đạo được.
Thế là cô liền vòng vo, như muốn ngoan cố chống lại, “Em chưa bao giờ được bồi
dưỡng cho công việc này, từ trước đến nay em luôn nghĩ rằng tương lai mình sẽ
là một kỹ sư, bản thân em lại không hiểu gì về nghiệp vụ văn thư. Tại sao lại
là em nhỉ? ”
“Bởi vì tôi cần một thư ký tốt nghiệp ngành xây dựng, có một vốn kiến thức nhất
định về chuyên ngành chứ không phải là một người ngoài ngành”. Không biết người
vừa cất tiếng nói đó đã đứng ở cửa phòng nhân sự từ bao giờ.
“Trưởng phòng Chu… à không, Giám đốc Chu”. Trưởng phòng Nhân sự cũng đứng dậy,
cung kính nhìn người đứng ngoài cửa và cất tiếng chào.
Trịnh Vi liền quay ra với vẻ nghi ngờ, bất giác cô sững người, người vừa lên
tiếng đó không phải là Chu Cù thì còn là ai, anh ta là Giám đốc mới lên của
Công ty 2 ư? Không biết rốt cuộc đây là hồi diễn nào vậy?
“Bất kỳ sinh viên nào trước công việc mới đều là trang giấy trắng, không biết
thì học từ đầu, từ trước đến nay tôi đều làm việc rất nghiêm túc, chính vì vậy
làm thư ký cho tôi cũng không phải là dễ. Thế này nhé, tôi cho cô một ngày để
suy nghĩ, không làm cũng không sao cả, tôi có thể sắp xếp cho cô một công việc
khác. Hy vọng cô suy nghĩ kỹ, phòng làm việc của tôi ở tầng 6”.
Trịnh Vi đấu tranh tư tưởng một ngày trong sự mâu thuẫn, một mặt cô chưa bao
giờ nghĩ rằng mình sẽ làm nghề thư ký, mặt khác cô càng không thể ngờ sếp trực
tiếp của mình lại là Chu Cù. Thưc ra cũng không phải là cô bài xích công việc
này, mà chỉ do cô chưa có sự chuẩn bị về mặt tinh thần, hoàn toàn chưa bao giờ
nghĩ đến vấn đề này.
Cô đã gọi điện thoại cho Nguyễn Nguyễn, giọng Nguyễn Nguyễn rất lạ, hình như
vừa khóc, Trịnh Vi hỏi cô có chuyện gì vậy, cô chỉ nói bị cảm. Nghe Trịnh Vi
nói xong, Nguyễn Nguyễn cũng nghĩ một hồi lâu, “Trưởng phòng Nhân sự của cậu
nói cũng đúng, một người đàn ông thành công thực sự trong sự nghiệp thường sẽ
không ngớ ngẩn đến mức có ý đồ gì với nhân viên của mình đâu, đúng là làm thư
ký sẽ khác hẳn chuyên ngành của bọn mình. Nhưng cũng không có ai quy định công
việc bắt buộc phải phù hợp với chuyên ngành, hơn nữa đây là một công việc được
tiếp cận với lãnh đạo, có thể học được nhiều điều trong vấn đề đối nhân xử thế,
điều này cũng có lợi cho sự cân nhắc đề bạt cậu sau này, chỉ cần đừng quên các
kiến thức chuyên ngành, rèn luyện vài năm, cậu sẽ toàn diện hơn, phát triển sẽ
tốt hơn. Đây là quan điểm của tớ, quan trọng là quyết định của cậu”.
Trịnh Vi cúp máy, trăn trở trên giường một hồi lâu, Chu Cù nói đúng, so với bạn
bè đồng nghiệp, kiến thức chuyên ngành của cô không có gì là nổi bật, cùng lắm
sau này cũng chỉ là một kỹ sư hạng xoàng, đã như vậy thì tại sao không tìm một
con đường khác? Thư ký, thư ký của Chu Cù, thư ký theo phiên bản Tiểu Phi Long,
nghe có vẻ cũng không đến nỗi tệ.
Sáng hôm sau, tinh thần phấn chấn, Trịnh Vi xuất hiện ở phòng Giám đốc trên tầng
6, cô đứng trước bàn làm việc của Chu Cù, ra vẻ rất hiên ngang, anh dũng, nói:
“Lãnh đạo, em đến rồi ạ. Bàn làm việc của em ở đâu ạ? ”
- © -
Phòng Giám đốc - phòng làm việc của
Chu Cù là một căn phòng lớn, bàn làm việc của Trịnh Vi đặt ở phòng nhỏ bên
ngoài, nhân viên và khách đến liên hệ công tác ra vào phòng làm việc lớn của
Chu Cù phía trong, đều phải đi qua bàn cô.
Trịnh Vi ngồi ở vị trí này hơn hai tháng trong một tâm trạng nửa tò mò nửa thăm
dò, từ sự bối rối ban đầu, dần dần cô đã đĩnh đạc hơn rất nhiều. Thực ra so với
công việc thao tác CAD và tính toán tỷ lệ sắt thép, các công việc văn phòng học
dễ hơn nhiều. Hằng ngày, công việc chính của cô là thay Chu Cù đón tiếp tất cả
các vị khách đến liên hệ công tác, sàng lọc các cú điện thoại và email, sắp xếp
thời khóa biểu công việc cho anh, làm tốt các công việc truyền đạt thông tin
lên cấp trên và xuống cấp dưới, nhận chuyển công văn giấy tờ, thỉnh thoảng cũng
phải chuẩn bị và thu thập một số tài liệu, ghi chép hội họp cho anh. Nói một
cách đơn giản, cô là người giúp việc cho công việc của Chu Cù, là cái đuôi của
anh, mọi công việc của cô được triển khai xung quanh các hoạt động của Chu Cù,
lấy phục vụ tốt lãnh đạo làm tôn chỉ cao nhất. Đối với công việc của mình,
Trịnh Vi đã tổng kết được một số nội dung sau: đi công tác: sếp chưa bước ta
phải bước trước, xem xem đường sá có bẳng phẳng hay không; ăn cơm: sếp chưa nếm
ta phải nếm trước, xem xem cơm canh có ngon hay không; hội họp: sếp chưa nói ta
phải nói trước, xem micro có được hay không.
Vì thế, mặc dù trên danh nghĩa, cô vẫn thuộc phạm vi quản lý của phòng hành
chính, nhưng trên thực tế cô chỉ cần nghe theo sự chỉ đạo của Chu Cù, cho dù
nghỉ phép hoặc đi đâu xa, chỉ cần Chu Cù cho phép là được. Công ty 2 có 2000
nhân viên, Chu Cù là lãnh đạo cao nhất phụ trách toàn bộ công việc, với tư cách
là thư ký của anh, chưa cần nói đến các nhân viên bình thường, ngay cả các lãnh
đạo phụ trách các phòng chức năng dù là công nhân hay lãnh đạo, chỉ cần xuất
hiện ở văn phòng Giám đốc, cô đều mỉm cười tiếp đón, gặp đồng nghiệp ở văn
phòng, bất kể già trẻ gái trai, mồm cô đều dẻo như kẹo, câu gì dễ nghe nói câu
áy, khiến cả hai bên đều vui vẻ thoải mái, không ai không nói cô thư ký mới đến
là một cô gái nhanh nhẹn, dễ mến. Thỉnh thoảng được sự cho phép của Chu Cù, cô
cũng ngăn cản rất nhiều vị khách không mời mà đến hoặc không muốn tiếp kiến ở
ngay cửa ngoài, đôi khi xốc nổi giải quyết công việc không được khéo léo, nhưng
phần lớn mọi người cũng không suy bì với cô. Ngay cả Chu Cù thỉnh thoảng bị cô
trêu chọc, anh cũng phải cười bảo cô là tên tiểu quỷ chính cống.
Nếu hỏi ở Công ty 2, Trịnh Vi thấy sợ ai, thì đó chính là người mà cô tiếp xúc
hằng ngày - Chu Cù. Chu Cù là một người mâu thuẫn nhưng khá thú vị, anh không
phải là vị lãnh đạo thích giữ bộ mặt nghiêm túc để hù dọa cấp dưới, ngược lại,
anh luôn nở nụ cười, lời nói cử chỉ cũng khá ôn hòa, thậm chí thỉnh thoảng còn
có nhân viên đùa với anh những chuyện ngoài công việc, anh cũng không để bụng.
Mặc dù là dân kỹ thuật, nhưng anh không khô khan như những kỹ sư khác, ngoài
giờ làm việc, anh có rất nhiều sở thích. Thích âm nhạc, thích thể thao, hiểu
biết rộng, chơi cờ giỏi, sau giờ làm việc anh biết khen mùi nước hoa của nhân
viên nữ một cách lịch sự và độc đáo, cũng biết chú ý tới chiếc váy mới của
Trịnh Vi và cất lời khen. Nhưng kể cả Trịnh Vi, không ai dám tỏ ra suồng sã,
quá trớn với anh. Thời gian đầu Giám đốc mới lên nhận chức, còn một số ít cán
bộ có thâm niên trong Công ty 2 coi anh không ra gì, kín đáo hoặc công khai
chống đối anh, khi trao đổi công việc với anh, trước mặt tỏ ra phục tùng, sau
lưng thì chống lại. Chu Cù cũng không chấp với họ, thỉnh thoảng tìm họ nói
chuyện, nụ cười vẫn nở trên môi, vẫn rất tôn trọng họ, nhưng trong câu chuyện
anh lại nói trúng tim đen, nhắm thẳng vào vấn đề cốt lõi, khiến họ không thể
phản bác. Từ trước tới nay nguyên tắc của anh là “Tiên lễ hậu binh”, trước tiên
phải lịch sự, sau đó mới nghiêm khắc chỉ ra vấn đề, những người hiểu biết sẽ tự
ý rút lui, gặp phải kẻ nào ngốc nghếch gàn dở, phần lớn kết cục đều chẳng vẻ
vang gì. Mấy tháng đi làm, Trịnh Vi đã gặp hai vị Trưởng phòng cũ bị phốt, một
vị về hưu trước tuổi, một vị đến nay vẫn làm công nhân trồng hoa ở phòng hậu
cần. Ngay cả Trịnh Vi cũng đã biết được bàn tay sắt và sự tài trí, giỏi giang
ẩn sau nụ cười của Chu Cù, bình thường anh không can thiệp nhiều vào công việc
của nhân viên, nhưng trong lòng lại biết rất rõ, không ai muốn để xảy ra sai
sót gì trước mắt anh.
Trong công việc, Chu Cù rất chu đáo cẩn thận, tích tự làm nhiều việc, những
việc Trịnh Vi phải làm chỉ là một số nghiệp vụ thường nhật đơn giản, lượng công
việc không nhiều, nhưng anh yêu cầu cô rất cao, bất cứ việc nào chưa hài lòng
đều trả về bắt cô làm lại, một lần rồi hai lần, cho đến khi nào anh gật đầu mới
thôi. Một lần do dùng dập ghim đóng tài liệu không được ngay ngắn, Trịnh Vi đã
bị anh yêu cầu luyện đi luyện lại trên tập giấy lộn, mãi cho đến khi rèn được
thói quen dập ghim ở vị trí cách mép trái của tài liệu hai centimet, cho dù lấy
thước đo, ghim cũng đều phải cách mép ngoài bằng nhau. Bình thường anh làm thêm
giờ muộn đến đâu, dù là một hay hai giờ sáng, Trịnh Vi đều phải ở lại cho đến
cùng, hôm sau không được đi làm muộn với bất cứ lý do nào - từ ngày đầu tiên đi
làm, anh đã yêu cầu trước khi anh đến phòng làm việc năm phút, cô phải có mặt ở
vị trí của mình. Chỉ cần anh đi làm được đúng giờ sau buổi thức đêm, cô không
được phép lấy cớ lười biếng; anh đứng mấy tiếng đồng hồ dưới cái nắng gay gắt ở
công trường, cô cũng phải đứng phơi nắng sau lưng anh. Thời gian đầu mới đi
làm, thỉnh thoảng còn xảy ra chuyện sau: đột nhiên anh xuất hiện và gõ bàn làm
việc của cô, nói: “Thư ký Trịnh Vi, tôi nhắc cô một việc, hiện tại đã đến giờ
cô phải nhắc tôi đi họp”. Chỉ cần anh gọi cô là “Thư ký Trịnh Vi ”, cô liền
biết ngay chắc chắn mình đã bị anh bắt quả tang làm sai chuyện gì, không cần
anh phải trách mắng, cô đã toát hết mồ hôi hột.
Trước đây cô không phải là người chu đáo cẩn thận, hồi nhỏ cũng không phải phục
vụ ai, lúc đầu cũng thấy tủi thân, thầm rủa anh quá đáng, dần dần cũng thấy
quen, tự giác nhắc nhở mình trong quá trình làm việc, phải cố gắng cẩn thận,
không để xảy ra sai sót. Dần dần số lần Chu Cù công khai lôi ra những khuyết
điểm của Trịnh Vi cũng ít đi, bản thân cô cũng cảm thấy mình đã có sự thay đổi
rất lớn trong công việc. Thực ra cô cũng biết gặp được Chu Cù là một điều may
mắn đối với cô, mặc dù nghiêm khắc, nhưng anh rất nhẫn nại, trách mắng xong
không để bụng, gần như là người luôn theo sát, dạy cô làm việc và đối nhân xử
thế. Vì thế cô rất cảm kích và tôn trọng anh, sau giờ làm việc cô có thể chơi
cờ cùng anh, hai người mặt đỏ tía tai đạp bàn quát nhau, cô cũng có thể chê tửu
lượng của anh kém ngay trong bữa ăn. Nhưng chỉ cần đến giờ làm việc, là phải
cần cù tận tụy, không dám lơ là nửa phút. Sau này cô được tiếp xúc với nhiều
đồng nghiệp cùng làm thư ký ở các Công ty con khác, trước mặt lãnh đạo họ đều
tỏ ra cung kính, nhưng sau lưng lại chỉ trích, chửi đổng. Chỉ có cô, tự đáy
lòng cô luôn tôn trọng và sùng bái Chu Cù, sự nghiệp của anh thuận lợi khiến cô
thực sự vui mừng, anh gặp khó khăn cô cũng cảm thấy lo lắng cho anh, trước mặt
mọi người cô đều bảo vệ anh, đối với cô, sự tồn tại của anh có một ý nghĩa kỳ
lạ, anh vừa là lãnh đạo, vừa là thầy là bạn, là cha là anh. Tình cảm này hoàn
toàn xuất phát từ lòng vô tư, không hề có chút tạp niệm, sớm chiều tiếp xúc với
anh, cho dù là phòng làm việc, cũng không bao giờ nghi ngờ tình cảm này. Ngay
cả trong suy nghĩ Trịnh Vi cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều gì khác, trước mặt
hay sau lưng mọi người, hai người đều thẳng thắn vô tư, một bên là vị sếp đang lên
như diều gặp gió, một bên là cô thư ký trẻ trung xinh đẹp, ngày ngày đi đâu
cũng có nhau, trong Công ty cũng chưa bao giờ có đồn đại gì. Ngay cả vợ Chu Cù
- Ngụy Tồn Tích, kế toán của một Công ty cũng rất quý Trịnh Vi, Trịnh Vi cũng
một câu chị Ngụy hai câu chị Ngụy, rất nhiều lần tiếp khách, Chu Cù tửu lượng
kém, Ngụy Tồn Tích đều phải nhờ Trịnh Vi lái xe đưa anh về đến tận nhà mới yên
tâm.